Chủ Nhật, 5 tháng 8, 2012

Thơ viết cho vợ

                                                     Tưởng nhớ Dương Thanh
                                                            mất đêm 13-1-2007

                                    Em ra đi đột ngột ánh sao băng
                                    Trời đất đảo điên, quay cuồng bão tố
                                    Cây chẳng còn xanh
                                    Chim không còn tổ
                                    Núi bỗng vô hồn
                                    Suối cạn
                                    Sông khô.
                                    Anh thắp nén nhang
                                    Lửa đốt thiêu lòng
                                    Không tin được mình xa nhau vĩnh viễn
                                    Không thể tin cõi âm dương cách biệt
                                    Em hồi sinh
                                    Trong vạn vật thế gian.
                                    Giấc mơ đêm
                                    Thảng thốt gọi tên em
                                    Thương thương lắm cái phút giây định mệnh
                                    Nỗi oan khiên hay là số phận
                                    Mong manh kiếp người như lá khô rơi !
                                    Mất em rồi
                                    Anh mất nửa nhân gian
                                    Lạc lõng mình anh trong vườn hoa đôi lứa
                                    Ngôi nhà vắng, bếp không đỏ lửa
                                    Tiếng côn trùng rỉ rả chẳng nguôi quên
                                    Mùa đông đến
                                    Quờ tay tìm hơi ấm
                                    Vòng tay ôm khoảng trống- bóng hình em.

                                                     Phường Tân Hoà đêm 20-10 2007
                                         

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét