Mối tình sét đánh của ca nương Bạch Vân
Ngày ấy...
cách đây khoảng 30 năm rồi, năm 1982, Lê Thị Bạch Vân mới tốt nghiệp Đại học Văn
hoá Hà Nội. Trong khi chờ xin việc làm ở Thủ đô, để kiếm sống trong thời buổi
khó khăn- lạm phát của đất nước tăng như phi mã, cô sinh viên trẻ tranh thủ đi
buôn đường dài tít tận Sơn La xa xôi. Nàng mang vải satanh đen lên huyện biên
giới Sông Mã để bán, đổi hàng cho bà con dân tộc.
Từ mờ sáng, hoạ
sỹ Lê Quân (chồng nữ sỹ Đoàn Thị Lam Luyến)
anh trai Bạch Vân đèo xe đạp chở Bạch Vân từ ngõ nhỏ Ô Chợ Dừa ra bến xe khách
Kim Mã, mua vé cho Vân đi Tây Bắc. Run rủi thế nào, hay tạo hoá sắp đặt mà Vân
ngồi ở ghế ngay cửa xe cùng anh chàng nhà báo trẻ tuổi, đẹp giai. Trước khi xe
lăn bánh, anh Quân còn nới với theo: Cậu cho tớ gửi cô em đi Sơn La an toàn nhé.
Bạch Vân và anh
chàng nhà báo họ Giang làm quen nhau thật tự nhiên. Chàng khi đó 22 tuổi, tốt
nghiệp khoa Văn, Đaị học Tổng hợp Hà Nội, lên Sơn La làm phóng viên thường trú
cho một tờ báo lớn của Trung ương. Bởi thế, chuyện dọc đường của họ toàn nói về
văn chương, thơ phú. Bạch Vân với chất giọng trầm bổng xứ Nghệ đọc bài thơ Sông
Thao của Nguyễn Duy rất truyền cảm:
Sông Thao thêm
một lần tôi đến
Thêm một lần tôi đến để rồi đi
Gió cứ thổi trống
không ngoài bẵi vắng
Em nhìn tôi để
không nói năng gì.
Em ra đi bước
chân gìn giữ lắm
Mưa dùng dằng ngọn cỏ ven đê
Thương mến ạ
xin đừng buồn em nhé
Dòng nước trôi
đi, giọt nước lại rơi về.
Điều ấy, khiến anh chàng nhà báo nọ xúc động, vì anh cũng yêu
thích bài thơ này. Và tiếng sét ái tình hình như đã xảy ra ngay sau đó, bàn tay
họ bỗng dưng truyền hơi ấm cho nhau từ khi nào chẳng hay. Xe chạy trên quốc lộ
6 xóc nảy bao lần, vô tình khuỷu tay của chàng cứ chạm vào khuôn ngực Mị nương
căng phồng của nàng, khiến cả hai rạo rực muốn khám phá thân thể nhau.
Xe chạy đến thị trấn
Mộc Châu khoảng 4 giờ chiều, nhưng hành khách phải ngủ lại đêm, sáng hôm sau xe
mới chạy tiếp. Tối hôm đó, trong gian nhà trọ hôi hám ở bến xe, chàng và nàng ôm
nhau ngủ ngon lành, thánh thiện, cái rét xứ thảo nguyên cũng dường như tan biến.
Trưa hôm sau, họ đến thị xã Sơn La. Chàng nhà báo về văn phòng thường trú, gửi
Bạch Vân nghỉ nhờ nhà chị Hà, kỹ sư người Thái, công tác ở Hội Nông dân tỉnh.
Buổi tối, cơm nước ở nhà chị Hà xong, đôi
uyên ương đứng ôm nhau tâm sự ngay sau nhà, nhưng chàng không thể tiến xa hơn.
Phải đến
sáng hôm sau, chị Hà đi làm, họ mới có cơ hội làm tình trên chiếc giường đệm bông
lau. Đó là cái giây phút tuyệt vời và cũng đớn đau nhất đối với chàng Đông Zoăng.
Lần đầu tiên chàng được khám phá thân thể phụ nữ, dục vọng kìm nén bấy lâu được
giải toả, chàng thượng phong đi vào chốn bồng lai, nhưng chàng kêu ré lên vì đau,
máu chảy xuống đệm...Té ra, chàng đứt “ dây bảo hiểm” để trở thành gã đàn ông đích
thực. Nàng là người đàn bà đầu tiên đã “ phá trinh” của chàng.
Khi màn đêm buông xuống, vì không có khách sạn,
nhà nghỉ như bây giờ- chàng và nàng dẫn nhau lên đồi cây cạnh nghĩa trang liệt
sỹ nhà tù Sơn La để tiếp tục cuộc mây mưa. Ngày kế tiếp, chàng chia tay Bạch Vân
để nàng đi vào huyện Sông Mã rải hàng. Mãi gần một tháng sau đó, từ Sông Mã ra,
họ lại dắt nhau lên đồi âu yếm nhau. Với mẫn cảm của người con gái đang yêu, nàng
trách chàng nhà báo họ Giang: “ Nụ hôn của anh hình như không còn thắm nồng như
buổi đầu tiên”. Nàng về Hà Nội, vài tháng sau đó trở lại Sơn La buôn bán, có ghé
thăm chàng và thông báo “ có thai”. Chàng Sở Khanh đón nhận tin “sốc” với thái độ
bàng quang, không tin đó là sự thật, bảo nàng tự giải quyết. Bởi trong sâu thẳm
tâm khảm, dù gã yêu nàng, nhưng lại không tin những người phụ nữ dễ dãi để can đảm
ấy làm vợ.
Chàng nhà báo họ
Giang có kể lại: Sau cú đoạn tình ấy, chắc nàng hận lắm, vài năm sau chàng đến
thăm nàng ở ngõ nhỏ, phố nhỏ Hà Nội nhưng lòng Bạch Vân đã băng giá, tìm đến với
ca trù- làm Chủ niệm Câu lạc bộ Ca trù Hà Nội
Hồng Nhan
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét